Ngày mai là tết rồi, mấy ngày nay
nhìn thiên hạ đi sắm tết rộn ràng, người người người hớn hở. Cái rộn ràng của
những ngày giáp tết như lan tỏa ra khắp nơi. Những chiếc xe gắn máy chở đầy
bia, nước ngọt, bánh trái, giấy gói xanh đỏ nhìn mà…no mắt.
Trong cái rộn ràng vui tươi đó cũng thấy những nét lo âu của các bạn
công nhân xa nhà, người có điều kiện để về thì lẳng lặng chuẩn bị hành trang.
Có lẽ họ cũng không dám bày tỏ niềm vui khi quanh họ còn bè bạn phải ở lại ăn
tết xa nhà. Người không về được thì cũng cố tỏ vẻ an nhiên như không có gì, họ
cũng mua mua, sắm sắm một vài món quà để gởi về quê, cho ba mẹ, cho em út,
những món quà được đỗi bằng nỗi khốn khổ khi gồng người tăng ca ngày đêm, được
gói bằng nỗi nhớ quay quắt và cả những giọt nước mắt nhớ thương, đêm đêm úp mặt
vào gối mà khóc thầm, sợ tiếng nấc của mình sẽ làm lan truyền những tâm sự buồn
nhớ cho mọi người quanh phòng trọ.
Cũng có nét khắc khổ của người phụ nữ gánh hàng rong, rảo quanh khu phố,
nhớ thằng con mới năm tuổi mà đã vắng mẹ đằng đẵng bốn năm trời, để mỗi lần
nghe nó bi bô trong điện thoại, cố gắng cười vui với con, rồi sau đó ngồi thừ
ra mà khóc cả buổi, chỉ nghẹn ngào gọi được hai tiếng “Con ơi!”
Và có cả sự cam chịu khổ hạnh của ông cụ già xin ăn đầu cầu, đôi mắt như
đã lòa, cái nón là rách để ngửa trước mặt, im lặng đến cùng cực, khúc bánh mì
dư ai cho còn trong nón, có lẽ cụ để dành cho buổi tối, khi cụ lần mò xuống gầm
cầu, cái chổ ngủ bao năm nay của cụ. Không biết ông cụ có biết tết đang đến
không nhỉ? Cầu trời cho cụ đừng biết, vậy mà hay hơn.
Còn ta? Mỗi cái tết là thấy đời mình như ngắn lại, tuổi già cứ lừng lững
mà đến, không ngập ngừng, không thương tiếc. Tóc đã bạc, chân đã mỏi và tay đã
run. Đôi khi ngồi nghĩ lại đoạn đường ta đã qua mà tiếc cái thời tuổi trẻ. Thời
gian thì không có từ “Trở lại”, Buồn thay.
Còn
nhiều lắm quanh ta những người không có được một cái tết trọn vẹn