Thứ Bảy, 6 tháng 7, 2013

CHIẾC LÁ MÙA THU.

Một chiếc lá cũng làm nên mùa thu
Cơn mưa hôm qua đã xua tan mùa hạ
Lá vàng rơi anh thấy là rất lạ
Sao tình mình hình như đã nhạt phai?

Rồi một ngày anh biết chẳng còn ai
Nhìn lá rớt mà lòng hoang mang lắm
Cuối đời rồi sao vẫn yêu say đắm
Chiếc lá này là bằng chứng yêu em.

Lá đã rơi…ừ anh thấy buồn thêm
Thu vừa đến, vàng phai màu áo cũ
Có phải nói yêu em là chưa đủ?
Để thu này…là thu cuối…em ơi!

Thứ Hai, 1 tháng 7, 2013

VIẾT TRONG ĐÊM SAY.

Lại buồn.
Đêm nào cũng một mình trong căn nhá vắng.
Rượu và thuốc.
Cơn đau cứ ập tới. Cả thể xác lẫn tâm hồn.
Ước gì anh có thể quên em được nhỉ.
Quên một một người mình yêu thương thật lòng với anh là "Bất khả thi", nhưng có lẽ với em thì dễ. Có quá nhiều người vây quanh em, kể cả những người mới quen. Anh có cảm giác em là trung tâm em à!
Mà thôi! Nói gì hay trách gì thì cũng vậy thôi, em giờ không còn là của anh nữa, hay nói cho đúng "Em giờ là của người ta".
Vậy thôi em nhé, mong rằng em sẽ hạnh phúc, dù hạnh phúc của em là sự đau khổ của anh.
Không sao cả, cuộc sống đương nhiên là vậy rồi.
Có lẽ anh phải chấp nhận thôi.
Mình chia tay em nhé, dù rằng anh vẫn nhớ em từng đêm.
Trong những cơn say...

Trong những đêm mưa...
Và trong những đêm buồn...
Ước gì anh say thật.

Chủ Nhật, 16 tháng 6, 2013

HẠ XƯA.

Hạ đã về rồi đó phải không em?
Nắng hạ đến, phượng buồn rưng cánh đỏ
Cuốn lưu bút trao anh, em nói nhỏ
"Cho một lần, mãi mãi tuổi thư sinh".

Ngày chia tay anh lặng đứng một mình
Đám bè bạn, đứa giả cười, đứa khóc
Là năm cuối, có thằng đành bỏ học
Bước vào đời để lo cuộc mưu sinh.

Tình học trò là tình rất nguyên trinh
Tay không dám nắm bàn tay nhỏ bé
Đứng kề bên, em lắc đầu rất nhẹ
Khi anh vừa định ngỏ tiếng yêu em.

Bốn mươi năm, nay tìm lưu bút xem
Dòng mực cũ đã nhòa theo năm tháng
Chỉ còn nhớ bóng hình ai loáng thoáng
Áo dài xưa giờ có bạc phong trần?

Hạ nay về, nỗi nhớ chợt trào dâng
Chút tiếc nuối, chút mơ về dĩ vãng
Tuổi đã già như mây trôi lãng đãng
Vẫn nhớ về một kỷ niệm xa xưa.

Thứ Sáu, 14 tháng 6, 2013

NHỎ ƠI!

                Lâu lắm rồi ta không gọi “Nhỏ ơi!”
Để nghe tiếng nhỏ đang cười khúc khích
Nhỏ còn bảo “Ứ ừ…em không thích…
Đừng có mà cứ gọi nhỏ…kỳ ghê”.

Nhỏ một thời đã là nỗi đam mê
Ta ao ước đặt nụ hôn thật nhẹ
Trên môi nhỏ dù chỉ là rất khẻ
Cũng đủ làm rực sáng cả trời mơ.

Ta đôi khi tặng nhỏ mấy câu thơ
Nhỏ đọc rồi vẫn cứ cười khúc khích
Và nhỏ bảo: “Thơ giống như cổ tích
Nhỏ mai nầy…chắc gì…là của anh?”

Bốn mươi năm, thời gian trôi qua nhanh
Lời của nhỏ giờ đã thành sự thật
Ngày tháng qua, cuộc tình ta đã mất

Vẫn mơ ngày gọi lại “Nhỏ…nhỏ ơi!”

Thứ Năm, 6 tháng 6, 2013

ĐÊM NHỚ EM.



Khuya lắm rồi.
Anh vẫn một mình trong ngôi nhà trống. Thuốc đã tàn, rượu đã cạn và nỗi cô đơn đến vô cùng. Có lẽ giờ này em đã ngủ yên với nhiều giấc mơ đẹp.
Em yêu à!
Anh biết thời gian của anh giờ đã cạn, có lẽ không đủ để níu em lại.
Buồn lắm em biết không? Đôi khi trong những đêm như thế này, anh nhớ em mà nước mắt cứ chảy dài, mặc dù anh đã dặn lòng đừng khóc.
Thời gian là phương thuốc thần, nhưng cũng là sự nghiệt ngã.
Lần gặp cuối cùng của mình anh không biết vì không ngờ tới em à!
Nó gần đây thôi mà cũng đã mờ xa. Em có biết không em?
Nếu một ngày nào đó mình vĩnh viễn không gặp nhau, em có nhỏ cho anh vài giọt nước mắt? Dù chỉ là giọt nước mắt lặng lẽ?
Đêm lạnh. Và anh thì lạnh hơn đêm trong nỗi trống vắng này.
Hình như ngoài trời lất phất mưa. Mưa làm anh nhớ cơn mưa ngày nào ta bên nhau. Sao nghe xa vời vậy em?
Ừ thì thôi! Em là em, và anh và là anh. Em có quyền lựa chọn của riêng em, còn anh thì xin chấp nhận.
Khuya lắm rồi.
Thuốc đã tàn và rượu đã cạn. Anh nhớ em quá em ơi !

Thứ Năm, 30 tháng 5, 2013

CÓ LẼ...


Có lẽ tình ta đã nhạt phai
Người quay lưng bước chẳng đoái hoài
Ta về phố nhỏ nghe mưa khóc
Chắc cũng bởi vì mưa nhớ ai.

Có lẽ người xưa giờ đã quên
Ta nâng chén đắng uống say mềm
Xa rồi, ừ vậy, xa rồi thật
Ta về nhịp bước vào lòng đêm.

Có lẽ mai này ta chết đi
Chẳng ai lưu luyến tiếc thương gì
Mộ chí trơ thân cùng cỏ dại
Cốt rụi, xương tàn có được chi?

Thứ Sáu, 8 tháng 2, 2013

TẾT.



      Ngày mai là tết rồi, mấy ngày nay nhìn thiên hạ đi sắm tết rộn ràng, người người người hớn hở. Cái rộn ràng của những ngày giáp tết như lan tỏa ra khắp nơi. Những chiếc xe gắn máy chở đầy bia, nước ngọt, bánh trái, giấy gói xanh đỏ nhìn mà…no mắt.
     Trong cái rộn ràng vui tươi đó cũng thấy những nét lo âu của các bạn công nhân xa nhà, người có điều kiện để về thì lẳng lặng chuẩn bị hành trang. Có lẽ họ cũng không dám bày tỏ niềm vui khi quanh họ còn bè bạn phải ở lại ăn tết xa nhà. Người không về được thì cũng cố tỏ vẻ an nhiên như không có gì, họ cũng mua mua, sắm sắm một vài món quà để gởi về quê, cho ba mẹ, cho em út, những món quà được đỗi bằng nỗi khốn khổ khi gồng người tăng ca ngày đêm, được gói bằng nỗi nhớ quay quắt và cả những giọt nước mắt nhớ thương, đêm đêm úp mặt vào gối mà khóc thầm, sợ tiếng nấc của mình sẽ làm lan truyền những tâm sự buồn nhớ cho mọi người quanh phòng trọ.
     Cũng có nét khắc khổ của người phụ nữ gánh hàng rong, rảo quanh khu phố, nhớ thằng con mới năm tuổi mà đã vắng mẹ đằng đẵng bốn năm trời, để mỗi lần nghe nó bi bô trong điện thoại, cố gắng cười vui với con, rồi sau đó ngồi thừ ra mà khóc cả buổi, chỉ nghẹn ngào gọi được hai tiếng “Con ơi!”
    Và có cả sự cam chịu khổ hạnh của ông cụ già xin ăn đầu cầu, đôi mắt như đã lòa, cái nón là rách để ngửa trước mặt, im lặng đến cùng cực, khúc bánh mì dư ai cho còn trong nón, có lẽ cụ để dành cho buổi tối, khi cụ lần mò xuống gầm cầu, cái chổ ngủ bao năm nay của cụ. Không biết ông cụ có biết tết đang đến không nhỉ? Cầu trời cho cụ đừng biết, vậy mà hay hơn.
     Còn ta? Mỗi cái tết là thấy đời mình như ngắn lại, tuổi già cứ lừng lững mà đến, không ngập ngừng, không thương tiếc. Tóc đã bạc, chân đã mỏi và tay đã run. Đôi khi ngồi nghĩ lại đoạn đường ta đã qua mà tiếc cái thời tuổi trẻ. Thời gian thì không có từ “Trở lại”, Buồn thay.
     Còn nhiều lắm quanh ta những người không có được một cái tết trọn vẹn